Harry Potter: Tất cả bài học cần cho một đời người đều có ở đây
| On Th1002,2016(Ngày ngày viết chữ) – Khi đến với Harry Potter, tôi đơn thuần chỉ bị cuốn hút bởi một thế giới sinh động lạ lùng có những lớp học ma thuật, câu thần chú, các sinh vật huyền bí và những bình nước ép bí rợ. Một thế giới làm tôi thỏa mãn trí tưởng tượng, nhưng càng đọc tôi càng tìm thấy những “lợi ích lớn lao” hơn, rằng tất cả bài học cần cho một đời người đều có ở đây.
MỌI NGƯỜI CŨNG ĐỌC:
>> Có một cuộc cách mạng gọi là Dobby
Có những tình yêu vĩnh cửu
Tôi chưa bao giờ tin điều gì là vĩnh cửu, kể cả tình yêu, cho đến khi tôi biết tình yêu thầy Snape dành cho Lily Potter, một tình yêu son sắt, vĩnh hằng, bất biến, giúp thầy vững vàng trong hàng ngũ hắc ám. Tình yêu mãnh liệt, nó nâng cánh cho ta vượt qua nghi kị, chế ngự nỗi sợ và chiến thắng hiểm nguy, là ánh sáng vĩnh cửu soi đường cho ta kể cả trong hoàn cảnh tăm tối nhất, như Guillaume Musso từng nói trong Bởi vì yêu: “Bởi ở nơi người ta yêu nhau, sẽ chẳng bao giờ còn bóng tối”. Đọc Harry Potter, những độc giả vốn không tin vào những điều tuyệt đối như tôi, hoàn toàn có thể tin rằng có những tình yêu là vĩnh cửu.
Bên cạnh tình yêu, tình cảm gia đình cũng là một bài học quý. Gác lại chi tiết má Lily dũng cảm che chở cho Harry, một chi tiết trong tập Harry Potter và Bảo bối Tử thần làm tôi suy nghĩ mãi: “Nó cứ tưởng nó biết cụ Dumbledore rõ lắm, nhưng từ lúc đọc xong bài cáo phó này, nó phải bất đắc dĩ nhìn nhận rằng nó hầu như chẳng biết gì về cụ cả. Trước giờ Harry chưa từng tưởng tượng ra tuổi thơ hay tuổi trẻ của cụ Dumbledore; cứ như thể cụ vào đời đã là người như nó vẫn biết: già nua, tóc bạc, tôn nghiêm […] Hai thầy trò lúc nào cũng chỉ trò chuyện về Harry, về quá khứ của Harry, tương lai của Harry, kế hoạch của Harry…”. Những dòng này làm tôi nghĩ đến mẹ. Mẹ lúc nào cũng nói về những ngày tôi còn nhỏ, hỏi tôi về bạn bè, trường học, người yêu, công việc… Chưa bao giờ mẹ nói về chính mình với tôi, và tôi cũng không hỏi. Tôi tưởng tôi hiểu mẹ rõ lắm, nhưng nghĩ lại tôi không biết mẹ thích ăn món gì, thích mặc áo màu gì, thích làm gì lúc rảnh rỗi, hồi nhỏ mẹ hay chơi trò gì, từng đi đến đâu, học có giỏi không… Tôi không biết gì cả, thì ra có những thứ ở rất gần, chỉ cần đưa tay ra là chạm tới nhưng vì ngần ngại, hay vô tình, ta không đưa tay ra. Chính những suy nghĩ của Harry về vị hiệu trưởng đáng kính đã đánh thức tôi, bảo với tôi rằng hãy quan tâm những người xung quanh mình nhiều hơn, nhất là với những người yêu thương mình, đừng để tình yêu thương ấy chỉ có một chiều.
Và những tình bạn trung thành
Người bạn trung thành là người không bao giờ bỏ ta đi, như Hermione, và cũng là người sẽ luôn quay lại, như Ron. Kể từ ngày Harry và Ron đánh con quỷ khổng lồ cứu Hermione, tình bạn của họ đã được “đóng dấu khằn”. Bộ ba Harry–Ron–Hermione là biểu tượng của tình bạn trung thành không gì đủ sức thay đổi. Họ là kiểu người bạn bổ sung cho nhau, mỗi người đều sở hữu ưu điểm mà người kia không có nên không thể thiếu nhau. “‘Sau khi bồ đi rồi,’ nó nhỏ giọng nói, mừng là gương mặt Ron được che khuất, ‘Hermione khóc cả một tuần lễ. Có lẽ lâu hơn, chỉ có điều bạn ấy không để cho mình thấy. Có rất nhiều đêm tụi này thậm chí không hề nói gì với nhau. Bồ đi rồi…’ Nó không thể nói hết câu. Bây giờ có Ron ở đây rồi Harry mới nhận ra sự thiếu vắng Ron đã khiến tụi nó mất mát biết bao nhiêu”. Ôi, những lời văn thấm đẫm tình bạn, thật trân quý biết bao thứ tình cảm sinh ra và trưởng thành trong trắc trở ấy. Tuy không thiếu giận hờn nhưng cũng đầy tình thương mến.
Harry Potter còn một kiểu tình bạn đơn giản mà nhiệt thành, như Neville và Luna. Một người bạn biết san sẻ, khuyên răn ta là một người bạn quý, và một người bạn luôn ủng hộ, cỗ vũ cho ta cũng quý không kém. Cái tình của Neville và Luna dành cho Harry là cái tình một lòng ủng hộ quý báu này. “‘Tụi mình là đoàn quân của thầy,’ Neville nói, ‘Đoàn quân Dumbledore. Tụi mình đều sát cánh trong đoàn quân mà, tụi này đã duy trì hoạt động của đoàn quân trong khi ba đứa bồ tách ra đi… […] nhưng mình không hiểu tại sao mấy bồ không tin tưởng tụi này. […] Mọi người ở đây đều đã chứng tỏ lòng trung thành với thầy Dumbledore, lòng trung thành với… bồ!’”. Ôi, những tấm chân tình của bạn bè làm tôi xúc động, nếu là Harry, hẳn tôi sẽ rất tự hào vì những tấm chân tình ấy.
Cùng tri thức, lòng dũng cảm và niềm tin
Sức mạnh nào giúp Harry, Ron và Hermione tìm diệt hết Trường sinh linh giá và hội đủ Bảo bối Tử thần? Đó là sự kết hợp hoàn hảo của tri thức, lòng dũng cảm và niềm tin. Tri thức soi rõ con đường ta đi, lòng dũng cảm thôi thúc chân ta tiến bước và niềm tin cho ta kiên định, không từ bỏ khi va vấp sai lầm, thất bại.
Về tri thức, ta không thể đi trong thế giới này với đầu óc phủ mù sương, bất kể làm việc gì cũng cần tri thức. Chính đầu óc hiểu biết của Hermione đã không ít lần “cứu bồ” cho Harry và Ron thoát nạn.
Về lòng dũng cảm, có hai mẫu người dũng cảm trong Harry Potter, một là đứng trong hàng ngũ của mình chiến đấu với kẻ thù, như Harry, và một là đứng trong hàng ngũ của kẻ thù chiến đấu với chính kẻ thù, như thầy Snape. Khi bạn ở trong hàng ngũ của mình, bạn được giữ gìn thanh danh trong sạch, ngược lại, bạn rơi vào tình thế nhập nhằng giữa chính và tà, đầy nguy nan và lắm khi bất mãn. Nhưng kiểu dũng cảm nào cũng đáng trân trọng. Đàn cánh cụt muốn kiếm mồi, phải có một con lao xuống biển trước, dò xem có con hải cẩu nào rình sẵn bên dưới hay không. Người dũng cảm cũng vậy, họ mở lối tiên phong, sẵn sàng nhận vào mình chết chóc để những người theo sau được an nhiên.
Về niềm tin, có những lúc trong Harry dậy lên khao khát cháy bỏng được hiểu cặn kẽ con người bản chất của cụ Dumbledore. Nhưng cụ đã chết, Rita Skeeter chỉ là một nhà báo tham lam dối trá, và Harry khó có thể thấu đáo sự thật. Vì thế, cậu phải nhắm mắt, cố gắng bước tiếp bằng niềm tin, và niềm tin tưởng như mù quáng ấy đã dẫn cậu đến chiến thắng.
Đọc Harry Potter, tôi phục tài dẫn dắt và sắp đặt của Rowling. Để ý mà xem, từ đầu chí cuối, truyện không có lấy một chi tiết thừa. Con chuột Scabbers vô dụng hết chỗ nói lần đầu xuất hiện cùng Ron trên tàu tốc hành Hogwarts sẽ hiện nguyên hình trong tập 3 là kẻ gián tiếp gây ra cái chết của ba má Harry. Chiếc xe bay Ron và Harry cưỡi đến trường trong đầu tập 2 đã tức giận bỏ chạy vào rừng Cấm hóa ra sau đó lại cứu các cậu bé thoát chết trong lần phiêu lưu quá đà với bầy nhện nanh nọc. Và, khéo léo nhất là trong khi lòng tin tôi dành cho cụ Dumbledore không gì lay chuyển được lại không đủ khiến tôi – chắc là nhiều độc giả nữa – tin Snape, bất chấp cụ Dumbledore có dành cho thầy Snape bao nhiêu lòng tin cẩn đi nữa.
Không thể nói tôi học được tất cả từ Harry Potter, nhưng phải nói từ Harry Potter tôi học được tất cả. Biết tin vào tình yêu son sắt, kề vai sát cánh với bạn bè, biết trau dồi kiến thức, dẹp đi cái tôi nhút nhát và một lòng tin tưởng vào điều mình cho là chân lí. Và từ những bài học này, tôi đã thực sự lớn lên.